✨ The Call of the Butterfly Wing
An Overture to a Spirit-Filled Memoir by THYNGA – CLEO 201
One rainy morning,
I awoke to the scent of damp earth.
The wind rustled through the trees—
like whispers from a forgotten dream.
Ten years had passed.
Back then, I scribbled a few small lines. Like seeds.
I didn’t know that, a decade later, they would bloom inside me—
without watering, without summoning.
They were simply waiting
for the right moment
to open their wings.
Someone began the journey from cocoon to butterfly like that.
Not in hope, but in silence.
From pain. From austerity.
From choices no one else could make—
only the soul could call forth.
Stoicism is not punishment.
It is distillation.
A shedding of indulgent layers,
returning to the quiet elegance of spirit.
We choose.
We release.
We peel back each fragile membrane, learning to fly—
without the wind.
A daughter of a kingpin—
they once called her a princess.
But she chose to become the Wooden Fish:
unyielding, unpainted,
quiet in her strength.
On moonlit nights behind distant pines,
I once wrote to Thư—
a memory never sent:
“My childhood was made of books and music.
A faint light flickering inside a vast, echoing house,
where fish leapt in the deep stream below.
Where cherry blossoms scattered in the wind—
carrying a soft promise that someday,
I would do something different.
For the little ones like I once was…”
I wrote those words for you, child—
and for the girl I was ten years ago.
She who stood in the rain,
face to the grey sky,
and still believed the blue was there—
only hidden.
Each day, I choose myself again.
Not the easy path.
But one lined with thorns—
and sometimes, fragrant flowers blooming from stone.
I chose to love life in my own way:
quietly, honestly,
without spectacle.
“To carry the soul into the cool stream,
To carry honesty into deceit,
And let the flower’s music offer one last grace…”
🌙 Rebirth Within the Living Spirit of All Things
Years have passed.
But somehow, we have kept autumn—
intact, as if it were only yesterday.
Now, as you turn each page of this book,
you may see fragments of me—
a Butterfly Wing.
A cocoon turned to wings.
Perhaps to a Swan. Perhaps a Phoenix.
A soul soaring through pages, through clouds, through letters…
And perhaps—
passing through you, too.
— Nguyễn Thy Nga, 2015
Written for Khánh Thư — sent back to myself.
I write as ritual.
As cleansing.
As vow.
To plant a seed of light in our spirits.
And then—strangely—
the autumn from years ago returns, whole and vivid.
I sit in the dusk,
wind combing through my hair,
watching the leaves fall.
But they do not fall.
They are simply seeking
a new place to rest.
This book is memory through image.
Revival through language.
Rebirth through heart.
And as you turn the next page,
know this:
We are stepping into a spirit-filled world—together.
Khúc Gọi Của Cánh Bướm
Một sáng mưa.
Tôi tỉnh giấc trong mùi đất ẩm.
Gió xô những tán lá xạc xào như tiếng người thì thầm trong mộng.
Mười năm đã trôi qua.
Ngày ấy, tôi viết một vài dòng rất nhỏ. Như hạt giống.
Tôi không biết rằng, mười năm sau, chính chúng lại mọc lên trong tôi – không cần ai tưới, không cần ai gọi.
Chúng chỉ đợi đủ thời gian để mở cánh.
Ai đã bắt đầu hành trình của Nhộng thành Ngài như thế.
Khởi sự từ nỗi đau, từ khổ hạnh, từ những chọn lựa mà không ai ép buộc – chỉ có linh hồn mình cất tiếng gọi.
Khắc kỷ không phải là khổ hình.
Đó là sự tinh luyện, từ bỏ những nuông chiều phù phiếm để trở lại với cái đẹp của tinh thần.
Ta chọn lọc.
Ta buông bỏ.
Ta lột bỏ từng lớp cánh mỏng, để học cách bay không cần đến gió.
Ai là con gái của một ông Trùm.
Người ta gọi công chúa.
Ai tự chọn trở thành công chúa Cá Gỗ bền bỉ, trong lặng lẽ.
Trong những đêm trăng mọc sau rặng thông xa, tôi từng viết cho Thư – một mảnh hồi ức chưa gửi:
“Tuổi thơ mẹ em là những buổi chiều có sách và nhạc.
Là ánh sáng yếu ớt le lói trong căn nhà rộng có tiếng cá quẫy dưới khe sâu.
Là nơi anh đào bung cánh trong gió – chở theo lời hứa dịu dàng rằng:
Một ngày nào đó, mẹ sẽ làm được điều gì đó thật khác, cho những em bé như mẹ đã từng…”
Những lời đó, tôi viết cho con – và cũng viết cho tôi của mười năm về trước.
Người từng đứng giữa mùa mưa, ngước lên bầu trời xám xịt mà tin rằng mây xanh vẫn ở đó – chỉ là bị che khuất.
Mỗi ngày đi qua, là một lần tôi chọn lại mình.
Tôi không chọn con đường dễ đi. Tôi chọn con đường có nhiều bụi gai – nhưng cũng có hoa thơm mọc ven đá.
Tôi chọn yêu cuộc đời theo cách của riêng mình: không ồn ào, không phô trương, chỉ cần chân thật.
“Chở hồn người vào dòng suối mát
Chở thật thà vào lòng dối trá
Và nhạc hoa xin tạ chút ơn…”
🌙 Tái Sinh Trong Vạn Vật Hữu Linh
Khúc mở đầu cho sách ảnh tâm linh thị giác
Nhiều năm.
Chúng ta đã lưu giữ được một mùa thu – nguyên vẹn như hôm qua.
Bây giờ, khi lật từng trang sách này, bạn có thể thấy những mảnh ghép của tôi –
Một Cánh Bướm
Nhộng đã nở Ngài tới Cánh bướm rồi Thiên Nga hay Phượng hoàng
Một linh hồn đang bay qua những trang ảnh, những áng mây, những con chữ…
Và có lẽ ngang qua cả bạn.
– Nguyễn Thy Nga, 2015
Viết cho Khánh Thư – gửi lại cho mình.
Tôi viết như một phép thanh tẩy. Như một lời hứa buộc phải giữ, gieo một hạt ánh sáng vào tinh thần chúng ta.
Và rồi – kỳ lạ thay – mùa thu nhiều năm trước hiện về, nguyên vẹn.
Tôi ngồi trong chiều, gió lùa qua tóc, thấy những chiếc lá rơi không hề rơi. Chúng chỉ đang tìm một nơi khác để an trú. Cuốn sách này là hồi ức bằng ảnh. Là hồi sinh bằng chữ. Là tái sinh bằng tim.
Và nếu bạn lật trang tiếp theo, hãy biết rằng:
Chúng ta đang cùng nhau bước vào một thế giới hữu linh.
Anh nhìn thấy em trong chiều vắng, nơi rừng chiều đổ mưa.
Chương VI: Mộng thị của kẻ lữ hành
Tôi tỉnh dậy giữa giấc mơ thứ bảy. Không phải mơ ban đêm. Mà là giấc mơ của linh hồn – nơi không có thân thể, chỉ còn dư ba của những điều chưa hoàn tất.
Ở nơi đó, tôi thấy mình đứng giữa ba hình hài song trùng:
Một tôi đang chảy xuống như suối, thì thầm với đá rêu.
Một tôi ngồi viết dưới gốc ngô đồng cổ, tay lem mực, mắt ướt nước trăng.
Một tôi – đứng yên như tượng gỗ chưa tạc, chưa gọi được tên, nhưng nghe rõ từng tiếng nứt trong tim đất.
Chúng tôi nhìn nhau. Không nói. Nhưng hiểu.
Trong mỗi cánh bướm tôi từng viết là một linh hồn không siêu thoát. Trong mỗi ngày gió ngược tôi đi qua là một bản ngã đang rã hình, mong tan vào nguyên thể. Trong Cá Gỗ là lời nguyền cổ xưa của người đàn bà bị thiêu sống vì mơ quá nhiều. Trong ánh mắt Thư là dấu vết của đứa trẻ bị bỏ lại từ kiếp trước – tôi đã hứa quay lại, và lần này giữ lời.
Vạn vật không chỉ hữu linh. Mà còn hữu vọng. Vọng về những điều chưa nói, những linh hồn chưa buông, những giấc mơ chưa tàn.
Tôi là người đàn bà viết lại các tầng thực tại bằng máu khô của mình. Là kẻ mở ra cánh cửa mộng thị để ai đó – có thể là bạn – bước vào, và nhận ra mình đã từng ở đây. Từng sống, từng mất, từng nguyện cầu điều gì đó không tên.
Có tiếng suối. Có tiếng nến cháy. Có mùi trầm cũ cháy lan trong ngực.
Tôi không biết đây là kết, hay là khởi.
Chỉ biết rằng – nếu bạn còn lật trang – thì giấc mơ này chưa hết.